Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Rồi Mai Tôi Đưa Em










Trong cái rùng mình buổi sớm, gió buốt cứa vào da thịt và tâm thức, hình như mùa đông đang đoạ đầy lên những hàng cây trơ trọi đứng bên đường. Nỗi hối tiếc của dòng dư niệm phủ dụ trên những bức tường xanh rêu.
Rồi không xa nữa mùa xuân trở về… trở về để tiễn đưa một mùa đông. Phải chăng tất cả những gì hiện hữu rồi đến một ngày hoá thành kỷ niệm, không gian cũng vậy, thời gian cũng vậy và lòng người cũng vậy. Loáng chốc đã vụt xa tầm với khi tâm hồn bỡ ngỡ nỗi chơi vơi

Ngồi lắng nghe Trần Thái Hòa  hát “Rồi mai tôi đưa em“ của Trường Sa, bản Ballads nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Cái chất giọng thả âm dường như bất cần nhưng nồng nàn quyến rũ, kéo tuột người nghe vào cảm xúc. Một cảm xúc buồn như chạm tay vào nỗi cô đơn:


"Rồi mai tôi đưa em xa kỷ niệm.
Xin lời cuối không dối gian trong mắt em.
Tình yêu cho thương đaunghe buồn thêm.
Gác vắng mưa gợi niềm chăn chiếu..."

Có ai khi đang yêu mà biết rằng tình yêu của mình tan vỡ?
Kỷ niệm ấy một ngày mai ta sẽ đưa tình yêu xa rời? Biết thế nhưng vẫn là thế.
Có chăng chỉ là lời cầu xin điều còn sót lại trong mắt người con gái ấy, trong tình yêu người con gái ấy nhỏ nhoi chút thật thà. Tan vỡ bắt đầu từ dối trá, đau khổ cũng từ ấy mà ra. Cho dẫu ái ân mặn nồng như cơn mưa lan ra nhoà loang ký ức.
Có thay đổi được đâu!


"Còn đây không gian xưa quen gót lầy.
Bên hè phố cây lá thưa chim đã bay.
Ngồi nghe yêu thương đi xa tầm tay.
Giữa tiếng ru trầm vào cơn mê này..."



Nỗi day dứt của một sự tiếc nuối.
Tình yêu như hữu hình nhưng cũng thật vô hình, vô hình như chiếc bóng, chiếc bóng ấy là thật. Từ chiếc bóng thật ấy lại đổ một chiếc bóng khác, chiếc bóng ảo, chiếc bóng thương yêu. Nhưng cho dẫu thật hay ảo, rốt cuộc cũng là bóng. Ta không nắm giữ được.
Để rồi không thể “nhìn” mà chỉ có thể là “nghe” yêu thương xa tầm tay với. Như nốt trầm lạc lõng giữa cơn mê?
"Chiều xưa em qua đây ru hồn nắng ngủ say lời yêu trót đong đầy.
Đón em Thu mây bay tiễn em Xuân chưa phai xót ngày vàng còn gì?
Đành đoạn rồi những lần chiều hẹn ước..."


Tiếp nối chuỗi mạch buồn là sự dâng cao của giai điệu thoát khỏi hiện thực để ngoắt quay về quá khứ.
Thời gian là dấu gạch nối quá đỗi mỏng manh và tình yêu dường như cũng vậy, nó như bỡ ngỡ, như chưa từng có ý định. Tình yêu ấy đong đầy sau một sự bất chợt, “trót” lỡ yêu.
Cái chiều xưa ấy nghe như đang còn đây như chưa từng “xưa”. Thu vẫn mây bay, xuân vẫn chưa phải và cả hai mùa ấy như nhập nhoà làm một. Dẫu mỏng manh nhưng vẫn vời vợi ngàn trùng và dấu gạch nối ấy là một sự “đành đoạn” chia cách yêu thương.
Sự dâng cao của giai điệu và cảm xúc cứ ngỡ như thoát khỏi nỗi buồn. Rốt cuộc nỗi buồn ấy thêm buồn hơn...
"Rồi mai chân hoang vu lên phố gầy.
Tôi về nhớ trong mắt môi đã đắng cay.
Còn ai mơ trên tay khi hoàng hôn!
Vỗ giấc xuân muộn về trên môi hồng... "

Cuộc tình ấy đã xa, người con gái ấy cũng xa. Từng con phố cũng đã gầy theo bước chân hoang vu trở về. Nỗi nhớ đã quắt khô trên môi mắt. Có chăng một ảo ảnh nào đó như mùa xuân trở lại vỗ về năm tháng đang bắt đầu hoàng hôn










..Anh nhớ Em ....



Rồi Mai Tôi Đưa Em Sáng tác: Trường Sa
Trình bày: Vô Thường


Rồi mai tôi đưa em xa kỷ niệm.
Xin lời cuối không dối gian trong mắt em.
Tình yêu cho thương đau nghe buồn thêm.
Gác vắng mưa gợi miền chăn chiếụ
Còn đây không gian xưa quen gót lầỵ
Bên hè phố cây lá thưa chim đã baỵ
Ngồi nghe yêu thương đi xa tầm taỵ
Giữa tiếng ru trầm vào cơn mê nàỵ
Chiều xưa em qua đây du hồn nắng ngủ say
lời yêu trót đong đầy.
Đón em Thu mây bay tin em Xuân chưa phai
xót ngày vàng còn gì?
Đành đoạn rồi những lần chiều hẹn ước...
Rồi mai chân hoang vu lên phố gầỵ
Tôi về nhớ trong mắt môi đã đắng caỵ
Còn ai mơ trong tay khi hoàng hôn!
Vổ giấc xuân muộn về trên môi hồng

( ST)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Copyright 2012 DaiCathay's blog

Home | Notes | Nhàm | DaiCathay's music | DaiCathay's pictures |DaiCathay's video | Sưu tầm |