* Daicathay thuộc loại người nhảm,thất học , tầm thường nên blog của DCT cũng thuộc loại nhảm nhí luôn...
Mặt sao thì ngao dzậy..í lộn...người sao thì blog dzậy
Bạn bè thương tình, nếu không thích..thì lướt qua..đừng đọc, đừng còm..., đừng giao lưu .
... chớ để DCT mang tiếng là làm hạ ..giá trị Blog của các Bạn thì ..tội cho DCT ..!! Đa tạ !!
Cụ & Cu
Củng khởi đầu Cờ (C) đứng cạnh U
Sao cho rằng CỤ lớn hơn CU ? Râu ria rậm rạp..CỤ như CU
Da dẻ nhăn nheo CỤ giống CU
Chớ cậy ngày nay lên mặt CỤ Mà quên thuở nọ vốn thằng CU Lạ gì CU nặng CU thành CỤ CỤ chẳng … nặng thì CỤ hóa CU
Thế sự đảo huyền chuyện CỤ, CU
Lộn sóng “Thằng CỤ” với “Ông CU” CU “Quân tử kiếm” là “CU CỤ” CỤ “Lảo ngoan đồng” ấy “CỤ CU” Ra chốn đình trung ưng gọi CỤ Giữa vòng hương phấn muốn là CU Giai nhân có hỏi CU hay CỤ? “Ngũ thập niên tiền … CỤ vốn CU”.
Năm nay tuổi tớ sáu mươi tư
Rằng CỤ rằng CU tớ cũng ừ! Với bọn nhóc tì, ừ! Lão: CỤ Cùng hàng tiến bối, dạ! Con: CU Nhơn sanh ảo ảnh, đời là mộng Thế sự vô thường, khôn giả ngu Thành bại nhục vinh, mây khói cả CỤ hay CU há khác nhau ử! Mình ơi ! Mình à ! Đêm khuya nghe gọi : Mình ơi Dậy em nhờ tí, Mình ơi , Mình à Giật mình như thể gặp ma Mồ hôi nó toát như là tắm mưa Bài thì mới trả buổi trưa Giờ mà trả nữa te tua tuổi già Nằm im mắt nhắm cho qua Bên tai thỏ thẻ Mình à , Mình ơi Còn bao năm nữa trên đời Vui xuân kẻo hết Mình ơi , Mình à Người ta bảo lúc về già Dẻo dai hơn trẻ Mình à Mình ơi Con lớn chúng đã xa rời Nhà thì vắng lạnh Mình ơi Mình à Sao không bắt chước người ta Cờ người quyết đấu Mình à Mình ơi Bàn son có sẵn đang phơi Quân ngà mau dậy Mình ơi Mình à Ráng cho vui cửa vui nhà Em thương Mình lắm Mình à , Mình ơiTại sao lại ..sợ ..Phở ?
Phở ngon đâu có tội tình
Bao người thèm phở sao mình lánh xa Cho TUI hỏi thật câu nha Bên ấy chán phở hay là sợ ai Nếu còn thèm phở ngày mai Tôi phon hai đứa ra ngoài cùng…..Ăn
*
* *
Phở ngon nhưng béo quá chừng
Ăn vào sợ chạy sút…quần nam nhi Anh hùng chẳng sợ cái chi Chỉ sợ duy nhất vợ đì mà thôi Phở ngon thèm khát lâu rồi Nhưng chỉ liếm mép mà ngồi nhớ…cơm Cơm khô nhưng cũng còn…thơm Phở em ướt át chỉ dòm, không ăn
*
* *
Anh hùng mà sợ phở ư
*Bạn tôi nó nói giống như hát tuồng Trên sàn lăn lộn yêu thương Đêm về vợ quát ôm giường lặng thinh Nào là ; xin hiểu cho anh Vì thằng đạo diện xúi mình vậy thôi Hóa ra mọi chuyện ở đời Anh hùng anh nhát lắm người khó tin * * Trên ti vi có câu này Đừng chê cơm ngắn, phở dài đừng mê Nghe qua tui cũng hơi…quê Sáng ăn cơm nguội nghe ghê quá chừng Thà rằng dùng bát phở lưng Còn hơn chén bát tưng bừng…cơm rang Vợ ơi nàng biết không nàng Yêu nàng nhưng vẫn mê man…phở dài Ăn cơm suốt tháng suốt ngày Ai mà không ngán là tay…Sờ Vờ Tình yêu bây giờ ..
Đang “cơm”, đã sang… “phở gà”
Đang “phở”, lại “thịt chó già”, “bún riêu”…
Đang thịnh hành “mốt” tình yêu
Sáng: say, trưa: nhạt, đến chiều: số không!
Yêu… giờ: thấy rất “mênh mông”
Anh yêu mấy ả ; em “trông” nhiều chàng
Một lúc “cặp” mấy ông sang
Yêu tia sét đánh - vội vàng, xong ngay!
Mối tình như phủi bàn tay
Ngửa, nghiêng, lật, úp, xở xoay, dối lừa…
Có sáng, chẳng cần có trưa
Anh say “bồ bịch”; em “cưa” thật nhiều!
Bây giờ, đang lắm “mốt” yêu
Loạn đời, xã hội bao nhiêu rối mù!
![]() Phở và cơm
Phở và cơmmmm...
Phở và cơm làm từ gạo tẻ Phở ăn “khoẻ” giá rẻ hơn cơm Phở khỏi đơm tay lùa miệng nuốt Phở là thuốc “trau chuốt”...bệnh già
Phở chục tô ăn hoài chẳng ngán
Cơm nhàm chán ngao ngán thở dài...? Phở miệt mài húp chan xùm xụp... Cơm lạy lục tiếp tục mà nhai...
Cơm nguội tanh chỉ hoài một món
Phở được chọn nhiều món ăn hoài Cơm vừa nhai hai hàng lệ chảy Phở hết xảy vừa nhảy vừa nhai...
Cơm ăn xong phải chùi đĩa, bát
Phở húp xong quẹt miệng đi liền Cơm tính tiền...bằng lương cả tháng Phở ăn sáng cuối tháng...trả tiền
Cơm dọn ra nhâm nha với vợ
Phở ngoài chợ ăn với bạn bè Cơm muối mè vừa khô...vừa mặn Phở muôn mặt...gân, nạm, tái, vè.... Địch và Ta ...
Vợ là địch, bồ bịch là “ta”
Đám cưới đám ma, thì đi với địch Party, du lịch - thì đi với “ta” Chiến sự xảy ra, thì về với địch
Ở trong lòng địch, vẫn hướng về ta
Hết tiền xa hoa, tìm về với địch Chờ túi chắc nịch, sẽ lại thăm “ta” Cuộc sống xa hoa, dại gì cho địch
Những điều tốt đẹp, dành hết cho “ta”
Lời lẽ chua ngoa, dành luôn cho địch Những câu êm đẹp, để nói cùng “ta” Lỡ gặp phiền hà: về ngay với địch
Nhớ cười khúc khích, lại mau tìm “ta”
Khi bệnh trầm kha, bên ta là địch. Qua cơn nguy kịch, quay lại tìm “ta” Giây phút ‘trăng hoa’, mà ta cho địch
Cảm thấy chán mệt, hơn khi cho “ta”
Thất thế xuống đà, mau về tìm địch Cho khi thăng tiến, quay lại tìm “ta” Khi “ta” bỏ ta, lại về với địch.
Đêm nằm bên địch, mơ tưởng về “ta”
Mở mắt tỉnh ra, cạnh ta là địch Cuộc đời quá mệt - vì địch, vì “ta”. Âu yếm mặn mà, ta không cho địch
Bây giờ cơ cực, “ta” lại bỏ ta
Lòng thấy xót xa, quay về tìm địch Nhưng đã không kịp, địch cũng bỏ ta Giờ ngẫm nghĩ ra, hận “ta”, thương địch
Cuộc đời đã hết, vì địch bỏ ta
Bài học rút ra: Vì “ta” mất địch Nếu không muốn mệt, đừng nên có “ta” Đời vẫn thăng hoa, khi ta còn địch.
” St “
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét